Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ


Phan_33

  Ai! Phải làm thư ký hoàn thành trách nhiệm thật sự không dễ dàng.

  Sau hai mươi phút, Ngưng Lộ đi tới tòa nhà xí nghiệp Sở Thành.

  "Thiếu phu nhân, chậm một chút đi." Thím Trương đỡ cô xuống xe.

  "Lộ Lộ, rốt cuộc con đã tới! Bảo bối ngoan của cậu." Đàm Chí Hoa xa xa thấy Ngưng Lộ xuống xe, thật nhanh cùng tới đây, hưng phấn ôm lấy con chim cánh cụt nhỏ Ngưng Lộ.

  "Cậu, buông con ra đã, đầu con choáng. Rốt cuộc là thế nào hả?" Ngưng Lộ lần đầu tiên cảm thấy người cậu luôn luôn thương yêu chính mình sao ngược lại cần cô đi quan tâm chứ?

  "Thật xin lỗi, Lộ Lộ. Đều do cậu không tốt. . . . . ." Vừa đi vào đại sảnh, Đàm Chí Hoa vừa nói đại khái cho Ngưng Lộ nghe.

  "Cậu, chính là mấy người này sao?" Tiến vào đại sảnh, Ngưng Lộ thấy được bọn cho vay theo như lời của cậu. Vừa nhìn quả nhiên là một bộ Hung Thần Ác Sát dạng, đều do cậu rồi, làm gì lại đi trêu chọc người ta? Thế nhưng chuyện Sở Mạnh có thể giúp hay không cô không hề có chút bảo đảm, nhưng phải thử một chút chứ? Ai, sao đầu có chút chóng mặt?

  "Tiểu thư, tôi là vợ của Sở Mạnh, làm phiền cô thông báo Sở Mạnh một chút, tôi có việc gấp có thể tìm anh ấy hay không?" Ngưng Lộ chịu đựng đau đầu cùng bụng lúc Thím Trương đỡ cô đi đến quầy tiếp tân. Nhưng hình như đổi người rồi, không phải là cô gái lần trước cô có ngọt ngào nụ cười kia!

  "Sở phu nhân. Tổng giám đốc đang đi họp! Để tôi thử chút xem sao!" Hôn lễ long trọng, 9 trên 9 nhân viên Sở đều sẽ nhận ra Tổng giám đốc phu nhân. Làm người dưới trướng cũng thật quá khó khăn, phía trên văn bản quy định hôm nay tổng giám đốc sẽ không tiếp khách, không nhận điện thoại, nhưng bây giờ là Tổng giám đốc phu nhân, hơn nữa người ta còn lại mang thai, nói có chuyện gấp. Hai bên không thể đắc tội, phải gọi cho thư kí Phương tới xử lý thôi.

  "Sở phu nhân, tôi sẽ gọi điện thoại đi lên. Phiền cô đến chỗ nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi một chút được không?" Thư kí đại sảnh lễ độ đáp lại, ngay sau đó gọi điện thoại đi lên. Sắc mặt Sở phu nhân xem ra không được tốt! Ngàn vạn lần không được có chuyện gì, nếu không cô đảm đương không nổi.

  "Thiếu phu nhân, cô sao rồi hả ?" Thím Trương nhìn sắc mặt Ngưng Lộ không tốt, nóng nảy hỏi. Mới vừa rồi còn tốt mà? Có phải trên đường tới lo lắng quá mức hay không?

  "Thím Trương, đầu con hơi choáng, thím tới xe giúp con lấy thuốc dầu tới đây." Cảm giác đầu choáng váng càng lúc càng mãnh liệt rồi.

  "Lộ Lộ, con hay không có sao? Thím Trương, bà mau đi đi! Tôi chăm sóc nó được rồi!" Đàm Chí Hoa cũng lo lắng.

Chương 74:  SINH NON

Phần 3

  "Ngưng Lộ, thật là khéo nha! Chúng ta lại gặp mặt!" Tiêu Diệc San thấy “cái bụng bự” kia đi vào cũng sợ hết hồn, không nghĩ tới người đàn ông cô thấy mới vừa rồi thật sự là cậu ruột cô ta!

  "Diệc San." Ngưng Lộ thấy Tiêu Diệc San cũng là kinh ngạc, cô ta sao có thời gian rảnh tới đây.

  "Ngưng Lộ, sắc mặt chị sao kém như vậy? Không bằng em ngồi cùng chị! Sở Mạnh đang họp, nên phải đợi đó." Tiêu Diệc San mau hơn Đàm Chí Hoa một bước, tới đỡ Ngưng Lộ.

  "Lộ Lộ, các con quen nhau à?" Đàm Chí Hoa chính là nhìn cái đứa con gái này không vừa mắt, nhìn một cái cũng biết không phải người tốt đẹp gì.

  "Em ấy là em họ Sở Mạnh." Ngưng Lộ muốn cự tuyệt ý tốt của cô, nhưng đầu choáng váng khiến một chút hơi sức cô cũng không có, mà Đàm Chí Hoa nghe được Ngưng Lộ nói là em họ Sở Mạnh, mặc dù bất mãn với cô ta nhưng không có cản cô ta đỡ Ngưng Lộ tới ghế sa lon bên kia. Ai, đều do ông không có tiền đồ như vậy, luôn gây ra phiền toái cho chị hai, bây giờ còn phiền toái đến Lộ Lộ. Ngàn vạn lần không nên có tai họa gì.

  "Ngưng Lộ, nếu thân thể không thoải mái cũng không cần đi ra!" Tiêu Diệc San tỉ mỉ quan sát sắc mặt Ngưng Lộ có chút tái nhợt sau đó nhìn xuống dưới, thấy cái bụng khiến cô sinh lòng oán hận lần nữa. Sở Mạnh nhất định là bởi vì cô có thai mới đối xử với cô ta tốt như vậy? Nếu như không có thai, vậy có phải anh sẽ quay đầu lại liếc nhìn cô một cái hay không?

  Lời khuyên của mẹ cùng ánh mắt lãnh khốc của Sở Mạnh ở trong đầu luân phiên nhau, nhưng cô không cam lòng, thật sự không cam lòng! Đó là người đàn ông cô mong nhớ vài chục năm rồi, tại sao lại để cho người khác hớt tay trên chứ? Là cô biết anh ấy trước! Quan Ngưng Lộ, muốn trách thì trách chính mình á, tại sao phải giành đàn ông của tôi?

  Ghế sa lon gần trong gang tấc, chẳng qua là Ngưng Lộ lại cảm thấy thế nào cũng không đi tới, bụng dưới rõ ràng khó chịu khiến thân thể cô chao đảo một trận, thắt lưng như bị thứ gì nhẹ đẩy, cả người mất đi trọng tâm, té xuống đất . . . . . . Con của cô, trước khi thân thể cô chạm đất, đôi tay cô ôm chặt lấy bụng mình.

  "Ngưng Lộ. . . . . ."

  "Thiếu phu nhân . . . . . ."

  "Lộ Lộ. . . . . ."

  Trong lúc nhất thời, nơi tiếp đãi yên tĩnh tiếng quát tháo không ngừng vang lên.

  "Mau gọi bệnh viện, nhanh lên. . . . . . Alo, phòng cấp cứu. . . . . ." Khôi phục tỉnh táo đầu tiên, Đàm Chí Hoa lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu. Trời ạ, thật sự phiền toái.

  Mà Tiêu Diệc San đã sợ đến sắc mặt cũng trắng bệch, lý trí nói cho cô biết phải lập tức tránh ra, nhưng chân của cô như chôn xuống đất. Làm sao bây giờ? Cô chỉ đẩy nhẹ một cái mà thôi, cô ta làm sao lại té thật xuống đất chứ? Cô không cố ý, không phải vậy. . . . . .

  "Thiếu phu nhân, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Thiếu gia sao còn chưa xuống. . . . . ." Thím Trương quỳ trên mặt đất đỡ Ngưng Lộ đang trắng bệch mặt dậy. Bà chỉ là đi ra xe xíu thôi, tại sao có thể như vậy? Làm sao lại như vậy? Đứa nhỏ ngàn vạn lần không được có chuyện!

  "Tại sao hiện tại mới nói?"

  Sau khi thư kí Phương nhận được điện thoại bên tiếp tân không dám  chần chờ lập tức đẩy cửa phòng hội nghị cao cấp ra, tất cả cổ đông đều nhìn  thư ký to gan lớn mật đó. Trước đó một giây, tổng giám đốc còn giữ gương mặt lạnh lung, khi nghe được thư kí Phương nói phu nhân của anh đã ở dưới lầu một lúc liền kéo ghế ra, hét lớn một tiếng rồi bỏ lại một đám Đại Cổ Đông không biết chuyện gì xảy ra, đơ mặt nhìn nhau.

  "Tổng giám đốc. . . . . . Vậy hội nghị. . . . . ." Thư kí Phương đáng thương đi theo sau Sở Mạnh, anh cứ đi như vậy, cô biết nói gì với đám cổ đông như sói như hổ đó chứ? Làm thư ký thế này cũng thật đáng thương?

  "Ngày khác rồi hãy nói!" Sở Mạnh không để ý đến thư kí Phương, cho đến trước khi vào thang máy chuyên dụng mới anh phun ra một câu. Tâm lý của anh đột nhiên bất an, Ngưng Nhi sao sẽ chợt đến công ty tìm anh?

  Ngày khác? Đổi tới khi nào đây? Thư kí Phương tội nghiệp dời bước vào phòng họp truyện đạt mệnh lệnh.

  "Chuyện gì xảy ra?" Sở Mạnh từ chuyên dụng thang máy ra thì nhìn thấy một đống người vây ở bên kia, ngay cả nhân viên tiếp tân cũng mất tăm. Nhưng ngay cả người anh muốn nhất thấy cũng không có. Cô đâu rồi? Mặt lạnh lùng quét qua bốn phía, anh thấy được Tiêu Diệc San. Cô ta tại sao lại ở chỗ này? Ngày mai không phải đi Mĩ sao?

  "Anh Mạnh . . . . . ." Mắt thấy người đàn ông giống như ác ma từ địa ngục tới đang tiến lại gần, Tiêu Diệc San vô cùng khẩn trương. Sở Mạnh như vậy rất đáng sợ! Đáng sợ đến mức cô chỉ muốn chạy trốn xa xa, nhưng cô một bước cũng không đi được.

  "Thiếu gia, thiếu phu nhân, cô ấy. . . . . ." Mọi người thấy Sở Mạnh xuống, lập tức chủ động tránh sang một bên. Thím Trương vừa nói vừa rơi nước mắt.

  "Ngưng Nhi. . . . . ." Sở Mạnh chứng kiến người nằm trên đất là Ngưng Lộ thì tâm cũng luống cuống!

  "Xảy ra chuyện gì?" Sở Mạnh nửa quỳ ôm lấy thân thể của cô. Ngưng Nhi không phải có việc muốn tìm anh sao? Tại sao lại như vậy?

  "Mới vừa rồi thiếu phu nhân nói choáng váng đầu, tôi liền ra xe lấy dầu, khi quay về đã nhìn thấy như vậy. . . . . ." Thím Trương không dám nhìn thiếu gia, đều là lỗi của bà, bình thường đều mang đồ cần thiết bên người, hôm nay lại đặt trên xe.

  "Là cô ta nói muốn đỡ Lộ Lộ tới ghế. . . . . ." Đàm Chí Hoa chỉ vào Tiêu Diệc San.

  "Tại sao không gọi bệnh viện?" Hiện tại anh không có rảnh đi truy cứu trách nhiệm của ai, nhưng lần này anh nhất định sẽ không bỏ qua cho ai dám động vào người phụ nữ của anh.

  Sắc mặt của anh cũng trắng ra, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ. Nắm bàn tay run rẩy của cô, tại sao sẽ như vậy chứ? Ngưng Nhi của anh sao lại thành ra như thế?

  "Sở Mạnh, chúng tôi sợ trên đường không an toàn, cho nên gọi xe cứu thương rồi. Lập tức tới ngay!" Đàm Chí Hoa nuốt nuốt nước bọt. Sắc mặt của nó thật là đủ đáng sợ.

  "Sở Mạnh. . . . . ." Đau đến mắt cũng không mở ra, khi Ngưng Lộ biết anh tới, nhẹ nhàng gọi anh.

Chương 74:  SINH NON

Phần 4

  "Ngoan, không cần nói. Chúng ta lập tức đi bệnh viện! Không thể đợi thêm nữa." Sở Mạnh ôm lấy cô. Chờ đợi như vậy quá đau lòng.

  "Giúp cậu em. . . . . ." Bụng của cô đau quá, Bảo Bảo ở bên trong đạp mạnh quá!

  "Không cần nghĩ nhiều. Cứ giao cho anh! Anh sẽ không để em gặp chuyện không may!" Những lời này cũng không biết là an ủi cô hay là an ủi mình. Tâm anh rất hoảng sợ.

  "Bảo Bảo. . . . . ." Trước khi ngất đi, Ngưng Lộ chỉ kịp nói ra những lời này.

  ***

  Bệnh viện,

  "Mạnh, cậu tỉnh táo một chút!" Tống Tử Tự lôi kéo cái tên “quái vật” đã đánh nát băng ghế ngoài phòng phẫu thuật. Cậu ta sao lại đáng sợ như vậy?

  "Cậu bảo tôi tỉnh táo thế nào? Tại sao lâu như vậy còn chưa ra? Nếu như có chuyện xảy ra thì làm sao bây giờ? Tôi không thể để cho cô ấy gặp chuyện không may! Cậu có biết không?" Sở Mạnh nắm lấy cổ áo của Tống Tử Tự.

  "Mạnh, mình biết rõ cậu đang lo lắng! Nhưng mà ở trong phòng giải phẫu đều là các bác sĩ đứng nhất nhì khoa sản, mỗi người có hơn 30 năm kinh nghiệm, hơn nữa còn có cô mình ở đây, nhất định Ngưng Lộ sẽ không gặp chuyện không may đấy! Cậu yên tâm được không? Tin mình đi, mình là bác sĩ! Ngưng Lộ chẳng qua là động thai dẫn đến sinh non mà thôi, không phải sợ!" Tống Tử Tự khó khi an ủi người khác như vậy, anh biết quan tâm người khác từ khi nào? Thì ra là dù là người đàn ông bình tĩnh thế, vừa đụng đến chữ tình sẽ tâm tư đại loạn! Sở Mạnh anh biết không biết đã đi nơi nào, hiện tại trong mắt anh chỉ thấy có một tên đàn ông lo lắng đến muốn nổi điên! Cũng may, anh đem toàn bộ mọi người đuổi đi! Bằng không người khác thấy cũng lấy làm kinh ngạc.

  "A Tự, nếu như chỉ có thể giữ lại một, phải bảo họ giữ lại mẹ." Anh chán nản ngồi bệt xuống mặt đất. Anh thề về sau không để cho cô sanh con nữa, cũng không cần rồi.

  "Mạnh, không cần nói lời khờ dại. Cả hai sẽ không sao! Tin tưởng mình được không?" Ai, cũng không ngại bị người ta chê cười, Tống Tử Tự cũng cùng anh ngồi trên mặt đất.

  "A Tự. . . . . ." Sở Mạnh vùi mặt ở trong hai tay. Tống Tử Tự sợ hết hồn hết vía, ôm vai bạn tốt, cậu ta không phải là đang khóc chứ? Nhưng anh không dám hỏi. Điều duy nhất anh có thể làm là bồi ở bên cạnh cậu ấy, chỉ thế thôi. Thì ra là đàn ông cũng sẽ có thời điểm yếu ớt như vậy.

  Giống như đã qua cả một thế kỷ, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc cũng chịu mở ra. Một y tá mặt tươi cười, nhẹ nhàng đẩy một xe nhỏ ra ngoài.

  "Mạnh, mau dậy đi, con trai của cậu ra rồi. Không sao rồi!" Tống Tử Tự đẩy người đàn ông vẫn ngồi ở trên đất. Ha ha, anh đã sớm biết Ngưng Lộ mang thai con trai.

  "Nhanh lên xem con cậu chút đi? U mê rồi hả? Ba ba chuẩn mực của tôi?" Tống Tử Tự cho là cậu ta lên chức “ba” giống như sở hữu cả thiên hạ đến hồi hộp không biết làm sao.

  "Người lớn đâu? Sao còn không ra?" Sở Mạnh chợt đứng lên chạy thẳng tới y tá, đôi tay dùng sức lắc lư bả vai người ta cũng không nhìn đứa trẻ sơ sinh nằm trên giường.

  "Sở tiên sinh, anh buông tôi ra trước, không nên làm đứa nhỏ lắc theo!" Cái Sở tiên sinh này bị gì vậy? Con của mình đi ra cũng không nhìn liền kêu tìm người lớn. Con cũng đã sinh ra, đương nhiên mẹ sẽ không sao!

  "Mạnh, Ngưng Lộ vẫn còn ở bên trong, sẽ ra sau. Cậu không muốn xem nhìn con mình sao?" Tống Tử Tự lôi kéo anh.

  Bên trong xe đẩy nhỏ là Bảo Bảo, mặc dù là trẻ sinh non, nhưng bởi vì ở trong cơ thể mẹ dinh dưỡng đầy đủ, thân cao thể trọng đều đạt tiêu chuẩn trẻ sinh đủ tháng. Một khuôn mặt nhỏ, hồng hào đang ngủ ngon lành, căn bản không cảm giác được cha của nó ở bên ngoài gấp đến độ muốn rống to.

  "Tôi muốn vào xem cô ấy!" Thì ra là đứa trẻ vừa sinh ra  là như vậy! Sở Mạnh chẳng qua là liếc mắt nhìn liền sau xoay người đi về phía phòng giải phẩu. Anh cũng sẽ không mang cũng sẽ không ôm nó, nhìn cũng vô ích, còn là giao cho sẽ người khác đi! Bên ngoài không phải là đã đợi một đống người sao? Vợ chồng Quan Minh Quyền cùng Đàm Chí Hoa, Thím Trương bọn họ đều ở đây.

  "Mạnh, ở bên trong đang may lại vết thương, cậu không nên đi vào quấy rầy có được không?" Tống Tử Tự bất đắc dĩ kéo anh lần nữa. Anh thật là kết giao bạn bè cẩu thả mà!

  "Cô ấy rốt cuộc khi nào mới ra ngoài?" Sở Mạnh hất tay Tống Tử Tự ra nương đến bên tường. Con không có chuyện, nhưng anh lo lắng người mẹ, không có tận mắt thấy cô, anh không yên lòng.

  "Mạnh, mình lấy đầu ra bảo đảm, cô ấy nhất định không có việc gì. Được không? Cậu nên yên tĩnh một chút, tại sao đang tốt cô ấy sẽ chợt sinh non sao? Mấy ngày trước đi khám thai còn tốt mà." Tống Tử Tự đè ép bờ vai của anh.

  "A Tự, mình muốn tìm đi Tiêu Diệc San." Lời nói của Tống Tử Tự rốt cuộc cũng thành công khiến anh tỉnh táo lại. Mà tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên Sở Mạnh muốn làm là đi tìm Tiêu Diệc San tính sổ. Anh rõ ràng đã đã cảnh cáo cô ta, cô ta lại động thủ với vợ anh. Nếu như hôm nay Ngưng Nhi cùng con xảy ra chuyện gì, cô có đi xuống địa ngục ngàn vạn lần cũng không đủ.

  "Là cô ta động thủ?" Tống Tử Tự không nghĩ tới Tiêu Diệc San lại là đàn bà lòng dạ ác độc như thế.

  "A Tự, giúp mình chăm sóc cô ấy!" Anh sẽ không động thủ đánh người, càng thêm sẽ không đánh phụ nữ. Nhưng hôm nay ngoại lệ, anh muốn khiến Tiêu Diệc San hiểu, cái gì là giới hạn thấp nhất của anh.

  ***

  "Diệc San, hôm nay con sao thế? Đi ra ngoài một chuyến khi trở lại cả người không tập trung." Trong tai nạn xe lần trước, Tiêu Tĩnh Nguyệt nhặt về một cái mạng, hai chân lại co quắp. Làm vật lý trị liệu thì tỷ lệ có thể đứng lên cũng nhỏ, nhưng bà vẫn muốn thử!

  "Mẹ, con không sao!" Tiêu Diệc San tái mặt, uống một hớp nước muốn cho mình đỡ hoảng loạn. Mới vừa rồi ánh mắt Sở Mạnh nhìn cô làm cô bây giờ còn cảm thấy đáng sợ. Không biết Quan Ngưng Lộ kia hiện tại như thế nào? Cô không dám đi hỏi.

  "Không có sao, vậy con vội cái gì?" Con gái của mình Tiêu Tĩnh Nguyệt làm sao sẽ không hiểu chứ?

  "Mẹ, nếu như mà con làm việc gì sai rồi, anh Mạnh có thể bỏ qua cho con hay không?" Cô rất sợ! Hiện tại cô sợ cũng chỉ có thể cùng mẹ nói.

  "Diệc San, con đã làm cái gì?" Dường như Tiêu Tĩnh Nguyệt cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hơn nữa chuyện liên quan đến đến Sở Mạnh, vậy cũng rất là phiền toái! Con gái của bà cuối cùng là gặp phải chuyện gì?

  Còn chưa kịp chờ Diệc San trả lời, cửa phòng bệnh đã bị đẩy mạnh ra, đi vào là Sở Mạnh mặt băng giá, theo ở phía sau anh là y tá muốn ngăn cũng không ngăn được.

Chương 74:  SINH NON

Phần 5

  "Cút ra ngoài!" Sở Mạnh tức giận nạt nộ khiến y tá theo sau không dám đi lên phía trước một bước, trở tay đã đem khóa cửa lại, đôi mắt hung ác gắt gao nhìn con mồi của mình.

  "Sở Mạnh, đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Tĩnh Nguyệt hận mình không thể nhúc nhích. Không cần nó nói bà đã biết, nhất định là Tiêu Diệc San hạ thủ đối với cô vợ nhỏ của nó.

  "Anh Mạnh, cái gì em cũng không còn làm, em không có làm. . . . . ." Tiêu Diệc San vẫn lui về phía sau, cho đến không thể lui nữa.

  "Tiêu Diệc San, tôi đã cảnh cáo cô." Không để ý đến Tiêu Tĩnh Nguyệt, Sở Mạnh sãi bước lên trước, níu lấy Tiêu Diệc San, "bốp" một tiếng, bàn tay đàn ông mạnh mẽ tát vào mặt cô, không tính là thân thể nhỏ nhắn bay thẳng tắp ra ngoài.

  "Cô còn dám nói cô cái gì cũng không còn làm hả? Cô nói lại lần nữa liền thử nhìn một chút?" Dọc theo vách tường trượt xuống, Tiêu Diệc San bị đụng phải làm choáng đầu, hoa mắt, máu đỏ tươi từ khóe miệng không ngừng chảy ra. Thật là đau, nhưng cô không dám la ra ngoài.

  "Em chỉ là nhẹ nhàng đụng cô ấy một cái mà thôi, là cô ta đứng không vững . . . . . ." Tiêu Diệc San còn muốn nguỵ biện, ai ngờ Sở Mạnh thế nhưng tuyệt không nể tình cũ, níu lấy tóc của cô mạnh mẽ quăng một cái tát, một tát này đoán chừng môi đã nứt ra rồi.

  "Sở Mạnh, con mau dừng tay . . . . . . Không cần đánh nữa." Nhìn con gái bị đánh mà một chút biện pháp cũng không có, Tiêu Tĩnh Nguyệt chỉ có thể ngồi lo lắng suông. Trời ạ, tại sao con gái bà lại đi trêu chọc vợ nó? Tại sao nó không nghe lời bà khuyên chứ?

  "Tiêu Diệc San, cô nguỵ biện lần nữa, có tin tôi hay không lập tức tìm người đưa cô đến Thái làm gái mại dâm không? Tôi để cho cô cả đời cũng không thể về được?" Mội bàn tay siết cằm của cô, hung ác nói. Lấy năng lực của anh, muốn đối phó một Tiêu Diệc San nho bé này tựa như bóp chết một con kiến. Xem ra là anh đã nương tay quá nhiều! Khiến Ngưng Nhi bị thương tổn là lỗi của anh.

  "Thật xin lỗi, em không dám, không dám nữa!" Tiêu Diệc San rốt cuộc đau khóc thành tiếng. Thì ra là vẫn là cô đánh giá cao mình, hiện tại cô phát hiện, ở trong lòng, trong mắt Sở Mạnh, cô cái gì cũng không phải!

  "Đánh cô còn dơ bẩn tay của tôi! Về sau đừng để cho tôi phải nhìn cô nữa!" Đứng lên, Sở Mạnh cầm khăn giấy trên bàn xoa xoa tay, không hề nhìn người đàn bà trên đất nữa, tức giận đi. Anh nhất định sẽ giao phó cho A Tự, mụ đàn bà này lúc sống không thể bước lên quốc thổ một bước nữa, bằng không anh nhất định sẽ giết cô! Anh đối với mẹ con các cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

  "Diệc San, làm sao con sẽ ngu như vậy đi trêu chọc nó?" Tiêu Tĩnh Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng Sở Mạnh sao có thể quá đáng như vậy?

  "Mẹ, mẹ. . . . . ." Tiêu Diệc San vừa đau vừa hận, lời gì cũng nói không ra được, chỉ có thể nằm trên mặt đất gào khóc.

  ***

  Trong phòng bệnh náo nhiệt, Ngưng Lộ nằm ở trên giường nhìn mẹ cùng Thím Trương đang ôm con trai ăn uống no đủ chơi đùa. Mặc dù là sinh non, nhưng chẳng qua là phải ở trong lồng kính giữ nhiệt ba ngày mới có thể đi ra, mà cô nằm ở trên giường cũng đã nửa tháng, thân thể cũng đã khôi phục nhiều. Mỗi ngày mẹ cùng Thím Trương, vẻ mặt áy náy của cậu cũng tới, A Tự cũng tới, ngay cả ba mẹ Sở cũng đến xem qua cô cùng con trai, chính là trừ anh ra không có tới, cái người đàn ông vừa lên chức ba đó đã biến mất, vậy mà Sở Mạnh đáng ghét đó cũng không đến thăm cô dù chỉ một lần. 

  Anh ta tại sao có thể quá đáng như vậy đây? Hay là căn bản anh ta cũng không muốn đứa con này? Chẳng lẽ trước kia biểu hiện của anh ta yêu thương Bảo Bảo đều là giả bộ? Cô không tin.

  A Tự vẻ mặt làm khó nói chi nhánh công ty ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, cho nên anh ấy vội vàng qua, ngay cả ba mẹ cũng về phe anh, bảo cô thông cảm cho Sở Mạnh  khó xử, công việc anh quá bận rộn.

  Nhưng mà, dù bận rộn nữa, ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho cô chứ? Cứ im hơi lặng tiếng rời đi như vậy coi là cái gì?

  Ngưng Lộ nhìn kia hai người phụ nữ chỉ để ý chơi đùa với Bảo Bảo, cô cảm thấy mình bị bỏ quên, sau đó càng lúc càng giống oán phụ!

  "Ngưng Lộ, con nhìn nè, Bảo Bảo lớn lên giống Sở Mạnh như đúc nha, đặc biệt cái miệng nhỏ này." Đàm Lệ Hoa ôm Bảo Bảo tới, hoàn toàn bỏ quên con gái đang có chút mất hứng.

  "Bà thông gia, tôi cảm thấy ánh mắt tiểu thiếu gia giống thiếu phu nhân nhiều hơn chút, bà xem vừa lớn vừa tròn." Thím Trương đi tới nói.

  "Không giống, giống thiếu gia nhà bà nhiều hơn." Người ta là cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng vừa mắt, mẹ của cô bây giờ đang là bà ngoại nhìn ngoại tôn vẫn cảm thấy con rể so với con gái tốt hơn.

  Nhưng thế nào đi nữa, vẫn là mình mang thai gần tám tháng mới sinh ra được bảo bối, Ngưng Lộ không nhịn được ôm thân thể nho nhỏ, mềm mại đó, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của con. Ha ha, Bảo Bảo tỉnh lại đang trợn tròn mắt nhìn mẹ mình! Ngưng Lộ xoa khuôn mặt nhỏ, mềm mại, mặt mày cười lên, mặc kệ giống ai, nó đều là bảo bối của cô! Về sau, trọng tâm cuộc sống của cô đặt lên người nó, cô nhất định sẽ cùng con lớn lên thật tốt. Bảo bối, chúng ta ở chung một chỗ, sẽ không cô đơn nữa.

  Mà ở ngoài cửa, Sở Mạnh thấy cảnh như vậy lại chạy trối chết. Đúng vậy, anh thế nhưng đáng xấu hổ không dám đi đối mặt với con trai của anh cùng vợ mình, lần trước ở ngoài phòng giải phẫu bệnh viện chính là mất khống chế, anh lẩn trốn!

  "Này, tới đây sao còn không vào?" Tống Tử Tự đang muốn đi nhìn Ngưng Lộ, thấy một bóng dáng quen thuộc vội vã rời đi ở khúc quanh. Anh vội vàng đuổi theo.

  "Công ty mình còn có việc, mình đi trước!" Sở Mạnh bấm thang máy tầng lầu.

  "Công ty cậu có ngày nào không có chuyện gì không? Cậu không sợ bỏ lại cô ấy như vậy, cô ấy sẽ hận cậu?" Tống Tử Tự kề đến cửa thang máy, nhìn tên đàn ông khả nghi trước mắt.

  "A Tự, mình đi! Cậu xem lúc nào có thể xuất viện thì thông báo cho mình!" Cửa thang máy mở, Sở Mạnh cũng không quay đầu lại đi vào.

  "Mạnh, cậu ở đây xấu hổ cái gì? Mình sẽ không cười cậu!" Ha ha, rốt cuộc bị cậu ta phát hiện rồi, Sở Mạnh vừa đỏ mặt. Ha ha, anh thực sự mắc cười đến chết! Đáng tiếc người đã đi thang máy đi không có trả lời anh, mà là nhìn chằm chằm vào gương mặt phản xạ trong thang máy, thậm chí có vết đỏ khả nghi?

  Mẹ nó! Chuyện mất mặt như vậy làm sao sẽ xảy ra trên người anh!

  Mãi cho đến ngày xuất viện đó, Ngưng Lộ cũng không có đợi được tên đàn ông kỳ cục đó!

  ~~~~~~~  HẾT CHƯƠNG 74  ~~~~~~

Chương 75: Tiểu Bá Vương Nhà Họ Sở

Phần 1

  5 năm sau,

  Nói đến nhà trẻ Sunshine của người bạn nhỏ Sở Trí Tu, cậu ta nổi tiếng xa gần.

  Nhà trẻ Sunshine là thuộc hệ thống giáo dục mầm non của Kinh Sở Trung Học, mặc dù mới thành lập được hai năm, lại mời được nhiều chuyên gia giáo dục nhi đồng đứng đầu toàn cầu về chỉ đạo, nhờ vậy mà trường học nổi tiếng, số lượng chiêu sinh hàng năm đều hạn chế, không phải có tiền là có thể vào học.

  Người bạn nhỏ Sở Trí Tu nổi danh, thứ nhất đương nhiên là bởi vì ba cậu ta sở hữu vườn trẻ này, thứ hai chính là cậu ấy “xinh đẹp”, ừ, dùng xinh đẹp để hình dung một bé trai hình như không thích hợp, nhưng người đã thấy qua nhóc thì không có một người không cho là cái từ này dùng trên người cậu không thích hợp. Trán đầy đặn, lông mày rậm, một đôi mắt đen to, lỗ mũi nhỏ, đôi môi mỏng, lộ ra da thịt màu hồng trắng noãn làm cho người ta cảm thán tạo hóa thần kỳ, có thể nghĩ, một bạn nhỏ như vậy làm sao có thể sẽ có người không thích?

  Nhưng bạn nhỏ Sở Trí Tu nổi tiếng nhất còn là bá đạo, cá tính thích đánh nhau. Cũng không biết cái bạn nhỏ không tới 5 tuổi này sao có nhiều sức lực vậy, vừa đến trường học chưa bao giờ giống như bạn khác ngồi ngoan ngoãn trên 5 phút. Mỗi lần nếu không kéo tóc bạn gái hay làm người ta khóc nhè thì tuyệt đối không bỏ qua.

  Chiến tranh giữa các bé trai cũng đã bắt đầu, mỗi lần đến giờ chơi, Sở Trí Tu cho tới bây giờ một chút tình cảm bạn bè cũng không có, cậu nhỏ coi trọng cái gì nhất định không để cho người thứ hai sờ, trừ phi cậu chơi đến ngán mới có thể ném, nhưng trước khi ngán, không ai dám cùng cậu giành, cậu nhất định sẽ phát huy đặc tính một kẻ ngang ngược, đánh bạn nhỏ người ta đến không dám nữa nhìn món đồ chơi nữa. Vì thế, mỗi ngày Ngưng Lộ tới đón cậu đều xấu hổ, không dám nhìn cô giáo, bởi vì mỗi ngày đều có ba mẹ bạn nào đó muốn tố cáo cậu vô duyên vô cớ đánh người. Làm gì bạn Sở Trí Tu được khi ba cậu sở hữu trường học, không ai đuổi được.

  Nhưng đồ chơi trường học dù sao cũng có hạn, cho nên mấy ngày sau Sở Trí Tu của chúng ta liền ngán, mỗi ngày mang một đống đồ chơi số lượng có hạn từ nhà lên trường, chờ cậu chơi xong sẽ vứt trên mặt đất tùy tiện người khác chơi.

  Một bạn nhỏ như vậy khiến giáo viên hướng dẫn vừa yêu vừa hận với cậu, lại không thể làm gì cậu.

  Buổi chiều còn chưa tới giờ tan học, cửa nhà trẻ đã có một đoàn xe thật dài đến đón con mình.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .